Diễn viên Mai Phương: "Mẹ tôi ép tôi tới mức để sẵn một chai thuốc chuột"

8/28/2019 12:42:00 CH
"Lúc đó, tôi muốn phát điên lên, nước mắt cũng đã rơi rồi. Tôi bước chân vào nhà mà như bước vào địa ngục" – diễn viên Mai Phương cho biết.



Mới đây, tại chương trình Ký ức tươi đẹp, diễn viên Mai Phương đã chia sẻ nhiều điều về cuộc sống của mình từ quá khứ tới hiện tại.

Đối diện với bệnh ung thư lúc đó, tôi thấy rất bình thường

Nếu nói về cảm giác sinh tử, thực sự tôi không có cảm giác đó. Tôi không biết mình thuộc tuýp người nào hay thể loại gì nữa, nhưng đối diện với bệnh ung thư lúc đó, tôi thấy rất bình thường.

Trong suy nghĩ của tôi từ trước đến giờ luôn cố gắng để tình trạng bệnh tật ít ảnh hưởng tới công việc cũng như đối tác. Cho nên, lúc đó, tôi chỉ nghĩ tới việc giải quyết công việc thế nào, tìm ai thay thế mình, đối tác làm việc sẽ thế nào, rồi con tôi sẽ gửi cho ai.



Bởi vậy, chưa có một giờ phút nào tôi được ngồi lại để hoảng sợ thực sự. Băn khoăn có, lo lắng có, nhưng để nói về khoảng thời gian đối diện với sinh tử khiến tôi nhớ nhất tới tận bây giờ lại là sự quan tâm của rất nhiều người.

Trong đó, có cả người thân của tôi, bạn bè hay chỉ đơn giản là đồng nghiệp, người qua đường với tôi. Tôi không thể tưởng tượng được rằng mình lại có nhiều tình yêu thương đến như vậy. Đó là điều khiến tôi nhớ nhất.

Làm nhiều, làm quá sức là một phần nguyên nhân khiến tôi bị ung thư

Dùng từ "bào" với tôi là chính xác, tôi tự bào mình đến không tưởng. Tôi cũng không biết lúc đó, sức mạnh trong tôi đến từ đâu, nhưng dù bệnh nặng tôi vẫn làm việc hết sức. Ngày hôm nay làm, hôm sau nhập viện là chuyện thường.

Nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung từng sốc vì không tin được tôi lại bệnh nặng thế. Lúc quay phim với tôi, anh ấy chỉ thấy tôi mệt, buồn ngủ thôi và coi đó là chuyện bình thường, ai ngờ ngay hôm sau tôi nhập viện.

Khi ấy, tôi nghĩ rằng, nghệ sĩ thì có thời thôi, và với tôi lại càng khó khăn hơn nữa. Tôi đến với công việc này và được mọi người biết đến từ rất lâu rồi. Tuổi tôi còn nhỏ nhưng tuổi nghề lại khá dài vì tôi đi diễn từ khi còn đi học.



Công việc phải có thuận lợi và khó khăn. Tôi thì luôn mong muốn có sự ổn định. Bởi vậy, tôi nghĩ khi nào còn làm việc được thì phải tranh thủ làm, để tới khi nghỉ việc, không ai mời nữa thì vẫn ổn thỏa được mọi thứ ở mức khá giả, từ gia đình tới con cái.

Việc nào còn nhận được, tôi vẫn nhận. Mọi người thắc mắc sao tôi có thể tự lái xe tới Cà Mau, Phú Yên được. Tôi bảo cứ đi thôi, đi rồi phải tới. Người ta đi 10 tiếng, tôi đi 15 tiếng, nhưng vẫn cứ đến nơi.

Và chính việc làm nhiều, làm quá sức là một phần nguyên nhân khiến tôi bị ung thư.

Tôi không thuốc lá, ăn nhậu. Đến thời gian tắm đêm tôi còn chẳng có vì 11, 12 giờ đêm là lúc tôi đang lái xe về nhà, cố gắng 6 giờ có mặt tại nhà để cho con đi học. Bởi vậy nên sáng sớm tôi mới tắm rửa. Tôi nghĩ vì mình lao lực nên mới bệnh.

Tôi không có khái niệm về ăn kiêng vì không nhịn ăn được. Tôi cứ ăn lai rai nhiều thứ. Tôi cũng thích tập thể dục tới mức bị cuồng. Nếu thích tập cái gì, tôi sẽ đam mê tập ngày đêm, bất chấp. Có lẽ nhờ đó mà tôi chống chọi được bệnh tật. Với lại, tôi còn có gen đặc biệt giúp hấp thụ thuốc tốt.

Về già dạn kinh nghiệm, tôi không thể bằng được nhiều người vì còn phạm sai lầm

Tôi là người phức tạp. Có những lúc tôi rất sôi nổi, tự tin, nhưng cũng có những lúc tôi mất tự tin, chỉ muốn bình lặng, ở nhà, trồng cây, vườn tược. Mơ ước ban đầu của tôi không phải làm diễn viên mà là phát thanh viên, biên tập viên, là những nghề ổn định.



Nhưng đến 2009, tôi mới biết có những thứ chọn mình chứ mình không chọn nó, nên mới sống chết với nghề diễn.

Mọi người thấy tôi làm rất nhiều thứ vì tôi thích làm và làm để tìm được thứ ổn định với tôi.

Tôi đã từng đi qua một chặng đường dài. Tôi từng được nhiều lời mời, từng đóng phim điện ảnh hay là gương mặt quảng cáo.

Nhưng mọi thứ qua đi, người ta phải cần gương mặt mới, tôi bị chìm đi là điều tất yếu. Tôi không buồn nhưng vẫn lo lắng để chuẩn bị cho mọi thứ trong tương lai.

Nhà tôi chỉ có mình tôi mà tôi cũng chỉ có một đứa con gái, lại không ai theo nghệ thuật. Bởi vậy, tôi phải lo lắng cho cuộc sống.

Cuộc đời tôi có rất nhiều trải nghiệm, cảm xúc ở từng giai đoạn khác nhau, với đủ thể loại, có vui, buồn, tự kiêu, tự ti, nên hình thành trong tôi sự cẩn trọng, lo xa.

Về già dạn kinh nghiệm, tôi không thể bằng được nhiều người vì còn phạm sai lầm tùm lum. Nhưng tôi không có vấn đề gì hết vì ngay khi bước chân vào sai lầm đó, tôi đã lường trước nó sẽ như thế nào. Tôi chuẩn bị tinh thần để sẵn sàng đối diện với nó.

Gặp tôi mà khiến tôi suy sụp thì tốt nhất không nên gặp nữa

Tôi từng nghĩ rằng, việc làm mẹ đơn thân là sai lầm của mình, vì từ nhỏ đến lớn, tôi không phải người hoàn hảo và từng có nhiều thất bại trong công việc, cuộc sống.

Nhưng tôi tập cho mình cách nghĩ bỏ qua sai lầm, tức là đã sai rồi thì không nghĩ về nó nữa mà phải tính xem nên làm gì kế tiếp. Tuy vậy, tôi vẫn không tránh được những sai lầm tiếp theo.

Giai đoạn làm mẹ đơn thân khá khủng khiếp với tôi. Nhưng đến giờ, tôi thấy nó bình thường, vì mọi cái đều trải qua hết rồi. Lúc đó, những ai nói kiểu "sao lại làm thế" là tôi không quan hệ luôn.



Tôi cần những người khuyến khích tinh thần, giúp tôi đi tiếp, chứ nếu gặp tôi mà khiến tôi suy sụp thì tốt nhất không nên gặp nữa.

Tôi đã xác định sẽ giữ con tôi thì đừng ai tác động vào chuyện đó. Tôi biết nuôi con một mình sẽ khó khăn nhưng trời sinh voi sinh cỏ, không có thịt thì mày ăn rau.

Tôi không năn nỉ hay nói nhiều lời với bố đứa bé

Giai đoạn đó, áp lực, khó khăn lớn nhất với tôi không phải từ dư luận, khán giả hay bố đứa bé. Với bố đứa bé, tôi đã nói chuyện và chấp nhận quyết định của anh ta, nên không bàn nữa. Tôi không năn nỉ hay nói nhiều lời với bố đứa bé vì năn nỉ cũng đủ rồi.



Khó khăn lớn nhất đến từ ba mẹ tôi vì tôi là con gái một. Mẹ tôi là người Hải Phòng, nên còn đáng sợ hơn cả tôi. Bà có nhiều biểu hiện khiến tôi bị stress. Ngoài ra, tôi không bị áp lực bởi điều gì khác.

Mẹ tôi ép tôi tới mức độ để sẵn một chai thuốc chuột và nói, một là tôi bỏ cái thai, hai là mẹ tôi uống thuốc chuột tự tử.

Lúc đó, tôi muốn phát điên lên, nước mắt cũng đã rơi rồi. Tôi bước chân vào nhà mà như bước vào địa ngục.

Nhưng tôi hiểu mẹ tôi vì nếu con tôi sau này có như vậy tôi còn điên hơn mẹ tôi nữa.

Tôi đi một vòng các chùa miền Bắc rồi bảo mẹ: "Thôi thì mẹ cứ làm những gì mẹ muốn, còn con vẫn giữ đứa bé này. Nếu sau này tội, nghiệp con mang tiếp thì con sẽ gánh, chứ bắt con đánh đổi hai thứ cùng lúc, con không làm được".

theo Trí Thức Trẻ
Xem thêm:

Tin liên quan

Tin khác